Bụi Tro

Tác giả: Phanxicô

Phần: Thơ

Bụi Tro


Núi nào muôn thuở núi non

Đỉnh trời nào có trăng tròn đêm đêm

Hoa nào mỗi buổi tươi thêm

Cánh thơm thiên tuế, nhụy mềm vạn niên

Tơ nào giăng đến vô biên

Nối miền thiên cổ sang miền thiên thu

Gió nào miên viễn phiêu du

Vi vu thỏa những lời ru vĩnh hằng

Bốn mùa nhắn hỏi tuần trăng 

Tháng năm nào vắng khăn tang trên đầu

Biển nào không biết nương dâu

Chốn nào vật đổi, nơi đâu sao dời

Sông nào đổ xuống từ trời

Như thanh kiếm dựng muôn đời không nghiêng

Tóc xanh chờ tuổi muộn phiền

Đá rơi lệ đá xuống miền phù du

Cõi nào không biệt chinh phu 

Quan san nào chẳng tạ từ chia ly

Bao năm đủ một xuân thì

Nghìn thu khó đợi người đi không về

Dìu nhau, cơn tỉnh cơn mê

Mấy ai đã vẹn lời thề chung thân

Lệ chia ly ngập sông Ngân

Khói hương hải giác, mộ phần thiên nhai

Ngàn hoa nở để tàn phai

Có khi hàm tiếu, mãn khai một ngày

Phút giây thời khắc hôm nay

Sẽ thành dĩ vãng giờ này hôm mai

Tóc nào mãi chấm ngang vai

Vai nào không gánh mùa phai, tuổi mòn

Vành nôi ủ gót chân son

Chợ đời ai biết ai còn tuổi thơ

Trăm năm nghẹn giữa đôi bờ

Sông Tương một giải khăn chờ tiễn nhau

Khói hoàng hôn ngả về đâu

Bụi tro hướng vọng vườn dâu quê nhà

Nhớ mong chốn cũ, ngày qua 

Con đò bến khuất, cây đa nẻo chìm

Đói lòng ăn nửa trái sim

Uống lưng bát nước đi tìm quê hương

Trống canh đếm nhịp vô thường

Lá nào xanh mãi trên đường tử sinh

Hoàng hôn khởi tự bình minh 

Tiếng ru bắt nhịp lời kinh nguyện hồn

Ngày qua, giấc mộng chưa tròn

Sen tàn cuối hạ vẫn còn vương tơ

Ai về tìm mái nhà xưa    

Hoa đào năm ngoái bây giờ nhớ ai

Ai thăm nền cũ lâu đài

Ngậm ngùi cổ kính, u hoài tàn y 

Thoắt đà ngả bóng tà huy

Dấu xưa xe ngựa mờ đi chẳng còn

Rừng nào giữ mãi lá non

Cánh đồng nào mãi véo von sáo diều

Chốn này sông hát, suối reo

Nơi kia đất sỏi, quê nghèo, phận đau

Người hôm nay biết đến nhau

Người thuở trước, người mai sau mịt mờ

Mai sau biết có bao giờ

Có ai biết có bài thơ bây giờ

Nơi nào sống mãi mùa xưa 

Ngày dư khắc lậu, đêm thừa trống canh

Thời gian, sợi chỉ mong manh

Chẳng thêu đời bể dâu thành thiên thai

Xuân nào đào biếc không phai

Đóa trà mi mãi trâm cài điểm trang

Xuân nào chín vạn thiều quang 

Yến diên bất tận, hoa đăng vô cùng 

Xuân nào tình mãi đương nồng

Tóc xanh lược chải, má hồng gương soi

Xuân nào én mãi đưa thoi

Tóc tơ nào mãi muôn đời vấn vương 

Xuân nào không lả sắc hương

Tre nào không nhắm mắt nhường búp măng 

Xuân nào quên gọi hè sang

Người nào chẳng lúc nào đang tuổi nào.


Tuổi mòn, hiểu nỗi hanh hao

Lạy Trời mưa xuống, lúa vào đồng hoang

Cuối thu, trăng cũng vội vàng

Xin Trời níu những muộn màng sắp qua   

Búp non rụng xuống cội già

Sắc hương chưa đẫy, mùa hoa đã tàn 

Bụi tro - bụi của tro than

Một lần thanh tịnh, mấy lần ô nhơ

Gót chân tro lấm từ xưa

Lại tìm những chốn bụi mờ mà đi 

Dẫu chưa cạn chén chia ly

Đoạn đường ước hẹn còn gì nữa đâu

Hồn hoang tích góp hoa mầu

Trăm nghìn bãi mía nương dâu vẫn nghèo

Bây giờ hồn đã gieo neo 

Đài gương soi đến dấu bèo, xót thương 

Xin cho cánh hạc vô thường

Kịp theo mây đến thiên đường vô biên 

Xin cho giọt lệ đỗ quyên

Thành sông đón đợi con thuyền hồi hương 

Xin cho tên trộm cuối đường

Được trao kho báu trong vương quốc ngài

Tấm thân tro bụi lạc loài

Thành châu ngọc kháp vào ngai cửu trùng.


Pxc