Lời Trên Cát

Tác giả: Phanxicô

Phần: Thơ

Lời Trên Cát


Ngập ngừng chiều xưng tội

Nhìn linh mục cúi đầu

Đón nhận những niềm đau

Con nhớ về buổi ấy

Vết hằn xưa còn đấy

Dấu thương yêu còn đây.


Qua một giấc nồng say

Nửa linh hồn hấp hối

Hơi thở nào nóng hổi

Trái tim nào mê man

Cung đàn nào nhặt khoan

Da thịt nào kín hở

Giữa phiên toà đã mở

Gọi án văn ngoại tình.


Trên cát trắng đồng trinh

Chúa ngồi trong nắng đỏ

Áo phiêu du lộng gió

Vầng trán vương ưu phiền.


Cát khô mở lời nguyền

Dưới chân con trần trụi

Thêm một lần tro bụi

Đắm cơn mê địa đàng  

Đuối giữa ngày đi hoang

Không kịp lời tự hối.


Chúa cúi đầu không nói

Cho con khỏi thẹn thùng

Chúa cho đêm mịt mùng

Vút lên vì sao lạ

Chúa ngăn câu đày đoạ

Hát lên lời bao dung

Chúa gọi trăng nghìn trùng

Về soi hồn mong đợi

Con như dòng sông mỏi

Tan hoà vào đại dương

Tim buồn ôm vết thương

Chợt nồng trong muối mặn

Lệ ăn năn đã cạn

Bỗng dâng trào khôn nguôi

Lời cay đắng trên môi 

Nhẹ buông thành tiếng hát.


Chúa viết gì trên cát

Lời thiêng nào cho con

Trên sông cạn đá mòn

Loài hoa nào mới nở

Có phải Lời muôn thuở

Vẫn còn trên cát xưa

Hồn hoang lạnh trong mưa

Lời thắp lên ánh lửa

Hồn mỏi mòn héo úa

Lời gieo hạt phục sinh

Hồn hờ hững bạc tình

Lời ủ men rượu nóng.


Những buổi chiều lắng đọng

Linh mục vẫn cúi đầu

Đón nhận những niềm đau

Và nghiêng vai gánh tội.


Nâng bàn tay đã mỏi

Bàn tay in dấu đinh

Trìu mến ban phép lành

Là viết Lời trên cát.


Pxc