Trong Những Ngày Phong Tỏa

Tác giả: Phanxicô

Phần: Thơ

Trong Những Ngày Phong Tỏa


Vời trông bằng mắt người xưa

Nước từ bên phải đền thờ chảy ra

Hỏi người, người lại hỏi ta

Bên này bên phải hay là bên kia

Hỏi ngày, bên sớm, bên khuya

Hỏi đêm, khi bên tối, khi bên rằm

Hỏi mây, bên hợp, bên tan

Hỏi rừng, trăm bên thẳm, ngàn bên thưa

Hỏi mùa, bên nắng, bên mưa

Hỏi trăng, còn bên khuyết, chưa bên đầy

Hỏi bờ, bên đó, bên đây

Hỏi đèn, xưa bên tỏ, nay bên mờ

Hỏi đò, bên đón, bên đưa

Hỏi nơi, nắng bên ấy, mưa bên này 

Hỏi đào, bên biếc, bên phai

Hỏi sen, nay bên nở, mai bên tàn

Hỏi mưa, bên nhặt, bên khoan 

Hỏi sông, hợp bên lở, tan bên bồi

Hỏi người, bên khóc, bên cười

Người bên ở, ghen với người bên đi 

Hỏi tâm, bên bấc, bên chì

Hỏi tình, khi bên chặt, khi bên rời 

Bên đầy, thoắt chuyển bên vơi

Lệ sầu bên có, nụ cười bên không

Hỏi nghiệp, bên đục, bên trong

Một dòng bên sáng, mấy dòng bên đêm

Hỏi nợ, bên nhớ, bên quên

Bên tay không, hát với bên tay đầy 

Hỏi lòng, bên tỉnh, bên say

Bên đêm tịnh độ, bên ngày sân si

Hỏi thời, bên thịnh, bên suy

Bên về nâng chén, bên đi quặn lòng

Hỏi ai lệ đổ vào trong

Bên tình bên hiếu chẳng xong bên nào 

Hỏi hồn quyến giấc chiêm bao

Bên mộng bên thực chọn vào bỏ ra

Mỏi tha hương, hỏi quê nhà 

Bên hà xứ khứ, bên hà thời quy

Hỏi xem cổ kính, tàn y

Bên ôm bóng cũ, bên ghì hương xưa

Hỏi người đi đón cơn mưa

Hai bên quan ải ai đưa người về

Hỏi nhau: quạt ước, chén thề

Bên nào còn nhớ đi về đón đưa

Hỏi uyên ương quyện vườn xưa

Bên xa xôi mặt, bên thưa thớt lòng

Hỏi đời, bên sắc, bên không

Con đường chia nhánh, con sông chia dòng

Bên này, sông đã nên đồng

Bên kia, sông khát nước, thương phận mình. 


Những ngày này, giữa điêu linh 

Hai bên sinh tử, tử sinh một vần

Trăm năm rút lại thật gần

Đôi phần còn lại một phần tỉnh mê

Thiên đàng, hỏa ngục hai quê

Lòng còn thương lối đi về đã quen

Đã đành, xác đất vật hèn

Những mong vĩnh cửu, vẫn thèm phù du

Thoảng nghe tiếng khóc tạ từ

Đã rờn rợn thấy thiên thu đợi chờ

Đêm đêm kinh hạt vật vờ   

Nhớ câu kẻ trộm hẹn giờ bất ưng 

Nguyện cầu lượng cả xót thương

Cho con hiểu được con đường Chúa đưa

Ngàn sau hiểu được ngàn xưa

Dẫu trong nắng lửa có mưa dịu hiền

Chúa đan muôn sợi ưu phiền

Thành con suối ngọt trong miền thảnh thơi

Cỏ non xanh tận chân trời

Chúa ban làm chốn nghỉ ngơi êm đềm.


Sáng là ngày, tối thành đêm

Có đêm để có ngày thêm rạng ngời

Trong mắt lệ có môi cười 

Đất đau nắng hạn biết trời hẹn mưa

Ngày mai nhìn lại ngày xưa

Hiểu ra ơn Chúa cho vừa ước mơ.


Nước từ bên phải đền thờ

Hay từ bên khác cũng nhờ nguồn trên.


Pxc