Họa Sĩ

(Gioan 21:9-14)

Tác giả: Phanxicô

Phần: Thơ

Họa Sĩ


Vẽ ổ bánh nhà quê,

Bánh vương cát bụi

Bến sông nghèo.


Vẽ trong nắng chiều

Chút tím cho mồ hôi,

Chút hồng cho máu,

Nhiều xanh rêu của đợi chờ,

Đậm bóng tối bơ vơ,

Nhòa tủi hờn, nhục nhã,

Thấp thoáng một nét vàng chấm phá

Là niềm vui sum họp

Bữa ăn chiều.


Vẽ than hồng

Bếp lửa.

Vẽ gió lạnh về

Cho bếp hồng nóng ấm.

Vẽ mờ thù hận

Để sáng rực yêu thương.


Của ăn thơm hương

Hay bàn tay thơm hương.

Hãy vẽ trên vẩy những con cá nướng

Niềm vui, lòng tin tưởng,

Giấc mơ an lành,

Lệ long lanh.


Và vẽ Người trong tranh:

Người bọc ổ bánh nghèo trong vạt áo;

Người nhóm lửa trên bãi sông giông bão;

Người đặt cá tươi trên bếp than hồng,

Đợi anh em về, chín nhớ mười mong.

Này là chân dung Người đến đây dọn bữa,

Hay là Người về gọi lòng ta cháy lửa,

Rực yêu thương và ấm lại bình an.


Tôi là Gioan,

Tôi đã thấy và tôi mài ngọn bút,

Vẽ bức truyền thần bên vạt sông heo hút,

Khi trần gian khép cửa tiễn hoàng hôn.

Người xóa cho tôi ánh mắt u buồn.

Người trao tay tôi sắc màu tin tưởng.

Người rót lòng tôi dạt dào cảm hứng.

Người nâng trái tim hèn hạ phận người.

Người thông ban nguồn sáng tạo muôn đời.

Người sai tôi đi tìm muôn điều rất thánh.


Những khi trời trở lạnh,

Trống không từng giá vẽ, trắng trang thơ,

Tôi lại về ngồi tựa bến sông xưa,

Lòng lại bừng lên than hồng bếp lửa,

Người vẫn chờ kia, ân cần dọn bữa,

Nguồn lộc cho tôi bất tuyệt, vô cùng.


Pxc